lâu dài"> rồi để cho hắn lôi nó đi xềnh xệch. Tiết đầu vào lớp hắn muốn điên với nó luôn: Lúc thì lấy bút chì chọt chọt vào người hắn rồi khúc khích cười, khi thì quay qua búng lỗ tay hắn 1 cái thứ điều muốn nhảy dựng… Thật Phong, Trân và hắn ko hiểu sao hôm nay nó lắm trò trong khi ngày thường nó cũng thuộc loại mà 3 người đánh giá với chữ “hiền” [ặc ặc…nhầm rồi, nó mà phá người nào thì người đó “dỡ sống dỡ chết” với nó ấy">. Ban đầu nó hiền thục nết na bao nhiêu thì càng thân với nó lại càng khổ với nó.
-Hơizz…xuống cantin bổ dưỡng cái, hôm nay học mệt thật!-Vươn vai rồi xoa đầu, nó ra vẻ như mệt mỏi lắm ý!
-Hôm nay bà uống nhầm thuốc chuột à, phá thế!-Trân suýt rớt quai hàm với cái hành động của nó.
-Đó mới là level 1 thôi! Càng thân với tui thì tui càng phá! Haha...đi thôi!
Vô tình 1 chút gì đó gọi là “hạnh phúc” im lặng len lỏi vào tim hắn khi nghe câu nói "càng thân với tui thì tui càng phá", dường như nó muốn chủ nhân của trái tim này ko nhận ra, chỉ gợi ý chút đỉnh vào nụ cười, duy việc con người hành động theo trái tim hay theo lý trí của cái đầu thì cũng còn tùy…
Hôm nay nó đặc biệt ăn nhiều với cái lý do cho bản thân là…tẩm bổ cho cơ thể đang kêu ê ẩm và thức ăn tẩm bổ là…kem, kẹo, bánh, coca, sữa,... [cái đó chắc chỉ tẩm thôi còn bổ hay ko thì chưa biết!"> và đột nhiên…
-NHÓC CON!!!!!!
***END CHAP 10***
Chap 11:
-A! Anh Key!!!!-Nghe ai kiu mình bằng nhóc con với cái giọng quen quen buộc nó quay lại và ko ai khác chính là anh 2 nó. [Key là biệt danh pama với anh nó bắt nó phải kiu như vậy á!">. Cà nhắc chạy lại ôm Key khiến mọi người xung quanh muốn rớt con mắt ra ngoài [ko tính Khánh"> còn hắn thì tự nhiên thấy tức tức nhưng biện minh với lý do “dù gì cũng là vợ chưa cưới của mình, đã vậy giữa đường còn ôm ấp nhau ko tức sao được!” máu sôi lên hắn như muốn bay vào đánh tơi bời thằng bạn này.
-Ai vậy?-Hắn trơ trẻn hỏi nó+liếc xéo Key
-Người của tui, liên quan gì sao?-Nó nhún vai rồi quay lại cười ranh với anh nó ko cho anh lên tiếng luôn. Hắn nghe xong muốn trào máu ra ngoài
-Mà nè, chân em bị sao vậy, chắc khỉ khọt nên mới vậy đúng hok?-Key để ý cái chân cà xịt của nó giờ mới lên tiếng
-Haiz…chuyện cũng dài lắm! 1 phần là do cái tên trời đánh đi đứng ko nên thân nên mới ra vậy nè!-Cái cách móc họng hắn làm đã tức rồi giờ mặt đỏ cả lên đùng đùng bỏ đi, Key thì bị nguyên dấu ? to đùng đè lên đầu lúc nó kéo ra sân sau.
---Sân sau---
-…..Đó, chuyện thế đó! Bây giờ đau ê ẩm luôn, hix! Em hỏi rồi, đó là tiểu thư con ông Dương. Anh còn nhớ ông mà đã nan nỉ suốt 1 tháng để được papa chúng ta góp cổ phần vào công ty ông ấy ko?-Nó kéo Key ra sân sau rồi kể lại câu chuyện kèm theo những câu rên rỉ và ko thiếu mấy câu đe dọa như muốn giết người luôn ấy [chứ còn gì nữa mà muốn với hok?">
-Ờ…ừm! Chính ông ấy cũng mấy lần đòi sống chết dẫn anh đi uống cafe đấy! Phiền phức!-Key xoa xoa cằm nhìn xa xăm suy nghĩ rồi gật gù nói với nó-rồi giờ em tính sao. Anh chắc em ko để yên cho cô ta đâu
-Hỏi thừa! 1 tiếng, rút cổ phần, ko thiệt thòi gì hết. Em sẽ cho con Dương Tuyết Mai đó ra ngoài đường ở mới vừa lòng!-Mặt lạnh như tờ, nhún vai 1 cái trả lời
-Hơizz! Hay vầy đi, anh muốn nói chuyện với cô bé đó! Em có thể đứng sau quan sát điệu bộ tội nghiệp của nó. Vừa lòng chứ em gái?-Key nghiêng đầu, cười [đểu cán"> nhìn em mình và được đáp lại bằng 1 cái gật đầu. Nó quay ra, hướng mắt vô định, tay sờ sờ chiếc hộp thiếc vàng nhỏ được móc thành dây chuyền. Ánh mắt của sự đợi chờ…
---Trong lớp T.Mai---
“Ra về đến sân sau gặp tôi!-Người lạ mặt” Mai tò mò,cô ko biết ai lại gan đến mức dám ra lời thách “chị hai” của trường ra gặp mặt nhưng cô cũng lờ mờ nghi hoặc là nó và sau cùng là cái nhếch môi nửa miệng đầy sự kiêu hãnh
---Nơi hẹn---
1 cậu con trai với mái tóc đen 2 tay đút vào túi quần, gương mặt nghiêm nghị xen tức giận và có chút lạnh lùng đứng dựa vào bức tường nhìn ra ngoài. Cô cứ nhìn, lờ mờ đoán được đó là ai-Key, cậu hotboy vừa nhậm chức trong trường. Thường nếu như vậy là cô đã nhảy cẫng lên chạy lại ko ôm thì cũng ỏng ẹo nhưng khi nhìn thấy anh thì cô ko thể, cứ đứng chôn chân 1 chỗ để mọi thứ chìm vào im lặng. Lạ lắm, điều bản thân cô ko giải thích được. Tại sao cô ko chạy lại ỏng ẹo với anh như những hotboy khác chứ? Ko phải, cô muốn lắm, có phút cô định chạy lại chợt bị 1 sức mạnh vô hình kéo lại, giữ chân cô, dường như nó ko muốn cô đối xử với anh như bao hotboy khác…những hotboy mà trong tâm cô chỉ có 2 chữ “tầm thường”
-Cô định nhìn tôi như thế đến bao giờ!-Key lên tiếng phá tan bầu ko khí ấy vì anh khá bực mình và cũng ngạc nhiên khi thấy người như cô ta khi thấy mình mà ko phản ứng...sao.
-Ờ…ừm! Tôi…à, anh kêu tôi ra có gì ko?-Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh
-Có! Có phải cô đã kêu người đánh con bé Nhi ko? Nói trước, nó là em gái tôi, đụng đến nó đồng nghĩa với việc đụng đến Lâm Bảo Hoàng này. Cô hiểu chứ! Nếu cô ko muốn cả nhà họ Dương cô ra đường ở thì tốt nhất đừng làm gì nó hết!-Anh bước đi, gương mặt cô đanh lại: “Cho qua sao, hừ, ko dễ đâu. Nhưng…haizz” thoáng suy nghĩ rồi cô cũng ra về. Nó nãy giờ vừa ngồi ăn snack vừa ngồi xem phim trên cái cây gần đó rồi trề môi vì chả hiểu sao ông anh đáng yêu của nó lại chỉ nói chuyện vô cảm như vậy, ko như những gì hứa. Chắc chắn nó ko để yên cho anh đâu! Phóc xuống cây tay vẫn cầm bịch bánh dạo bộ đi về. Hơi chán, nó tìm đến khu vui chơi…
***END CHAP 11***
Chap 12:
“Mẹ mua cho con heo đất…mẹ mua cho con heo đất í à í a…” trên tay cầm cây kem, nó vừa đi vừa hát 1 mình [haizz…thiên hạ nhìn vào tưởng nó có vấn đề"> thì thấy ở đằng kia, 1 cậu con trai đang nói chuyện với 1 người phụ nữ, bộ dạng sang trọng, gương mặt đầy lạnh lùng và tàn ác, ở bà ta hiện rõ sự cao quý hơn bao phụ nữ khác. Nói là trò chuyện chứ thật ra thì tình hình cũng đang gây gắt lắm! Cậu con trai thì vẻ mặt giận dữ như muốn giết người còn bà ta thì vẫn giữ nguyên gương mặt sắt đá. Tò mò, nó định bước lại xem và…“A!!!! Là hắn sao? Sao…sao lại…”
-Sao cô ở đây?! THÍCH BIẾT CHUYỆN NGƯỜI KHÁC QUÁ HÉN! CÔ THEO DÕI TÔI À!-Khổ thật, nó vừa lại cũng là lúc bà ta vừa đi và hắn cũng vừa quay lại. Ở cái tâm trạng bực tức này, hắn gặp ai mà chả dám “giết” nên cái câu mới thốt ra ko khác gì hét thẳng vào mặt nó. Nó nhăn mặt, nhắm hờ 1 mắt lại quay ra chỗ khác…1’ sau mới dám he hé mắt ra nhìn [hix..tội con bé!">
-Tôi…tôi…Mà nè! ANH KO BIẾT THÌ ĐỪNG HÉT VÀO MẶT NGƯỜI TA THẾ CHỨ! TÔI KO RÃNH MÀ LÀM MẤY TRÒ DỠ HƠI KO BIẾT BƠI!-Ban đầu có hơi ấp úng nhưng tại uất ức quá thành ra cái tần số volume của nó cũng ko “nhỏ nhắn” gì!
-Tôi xin lỗi…tại tôi đang bực mình nên…
-Thôi thôi! Lỗi phải gì…anh nạt tôi 1 câu tôi nói lại 1 câu, huề! Mà người đàn bà hồi nãy là ai thế?-Nó ko nỡ nhìn hắn phải e dè, cắt ngang câu nói của hắn+thêm 1 câu hỏi, tiếp tục “nút nút” cây kem bước đi chầm chậm.
Hắn thở dài nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nó rồi khẽ đi theo…
-Là mẹ tôi!-hắn thốt lên, ngước mặt lên trời. Nó hơi khựng lại rồi cũng phẩy tay
-À à…là mẹ kế đúng ko? Chuyện này tôi đã thấy nhiều trong các câu chuyện rồi, chả lẽ anh cũng vậy…bị mẹ ghẻ đày đọa, hành hung,…[chị Nhi nhà ta cho 1 tràn làm hắn ko kịp thở nun!">
Hắn cốc nhẹ vào đầu nó:-Mẹ kế gì chứ! Cô suy diễn lung tung ko à!
-Ko phải mẹ kế chứ là gì! À…hay người đó là vợ anh!-Lại 1 lần nữa, nó hứng thú nhìn hắn và rồi lại 1 lần nữa nó ăn cốc.
-Cô sao cứ…haizz…là mẹ ruột tôi!
-Ô mai nô!-Tay xoa xoa đầu, nó nghiêng đầu, miệng mở to ra [đủ bự cho ruồi chui vô">-Mẹ ruột mà sao…
-Tàn nhẫn! Bà ta ko phải là mẹ tôi…trong mắt tôi ko có người mẹ như bà ta! 1 người đàn bà có thể từ bỏ chồng con để cao chạy xa bay theo chữ tiền! Hừ, chả hiểu sao pa tôi có thể nhường nhịn người đàn bà ấy được. -giọng hắn có chút gắt lên, bàn tay nắm chặt lại.
-Vậy sao anh ko thử hiểu cho mama anh, biết đâu bà có nỗi khổ!-Nó nhún vai bình thản trả lời.
-Nỗi khổ của bà ta là nhiều tiền quá xài ko hết đấy!-hắn mém gào lên nhưng giọng cũng giảm dần-Vì bà ta nên tôi chẳng còn dám nghĩ tới 2 chữ “tình yêu”.
-Thế anh sợ sẽ làm khổ người ta hay anh sợ sẽ bị người ta làm khổ thế! Nếu vậy thì anh đi chết đi…đừng sống nữa!-Rồi nó ngó quanh…chạy vòng vòng khu vui chơi đầy thích thú. Hắn nhìn theo nó…bất giác nở 1 nụ cười…1 nụ cười chứa đầy ấm áp.
Cont 12:
Cả 2 tung tăng khắp nơi, nó thì thấy xe đẩy đồ ăn nào là sáp sáp vô "nếm thử" [ôi lạy chúa! Nếm thế nào mà mấy pà bán làm ko kịp với nó luôn ấy!"> còn hắn thì lắc đầu vì cái bóp iu của mình bị nó "mài giũa" 1 cách ko thương tiếc. Nó kéo hắn chơi những trò chơi mà theo nó là dành cho con gái liễu yếu đào tơ như nó [mấy bác đừng tưởng bở...nó chơi mấy trò mà người ta leo lên, leo xuống là nôn thốc ra 1 đống trong khi nó thì chơi lại 2,3 lần luôn"> bây giờ nó bị trò chơi cuốn hút rồi, chả để ý đến cái mặt xanh lè, nhăn như khỉ ăn ớt của hắn...sức người có giới hạn và cuối cùng...
-CÔ CHƠI ĐÃ CHƯA???-hắn đứng từ xa quát tháo đủ để nó giật ngửa quay lại thấy "bông hoa" sáng chói ngày nào nay đã "lụi tàn".
-HAHA...Xem...xem...cái mặt...HÁ HÁ HÁ!-Nó cười ngả nghiêng ngả ngửa ko nói thành lời, chân dặm "đùng đùng" ko khác nào chăm dầu vào lửa. Anh Khải Hoàng giờ đây đã thành con tắc kè...từ xanh chuyển sang đỏ...
-CÔ THÔI ĐI!!!!
-Ơ...ờ...hí hí! Trời ơi...tôi ko có...xin lỗi...tại cái...cái mặt anh...-ráng nín cười nhưng rồi cũng phải xổ tiếp 1 tràn cười kinh thiên động địa. Hết cách, hắn đành phải xài "tuyệt chiêu" cuối cùng...
***END CHAP 12***
Chap 13:
-Ááááá….
-Aaaaaa…….khụ… khụ… [*lau mồ hôi* *nhăn răng* hề hề...há miệng to quá ruồi bay vào bây giờ…để Pury Flash Back rồi giải thích cho m.n hén!">
~~~FLASH BACK~~~
-Ê! Đi đâu vậy?! Nè nè, buông tôi ra, ko vô đâu, tôi xin anh đấy! Ko chọc anh nữa là được chứ gì! Hic…nè, xin anh đó! Buông tôi ra đi…hic!-Mặc nó mếu máo khi hắn kéo tay nó chạy 1 mạch vào LÂU ĐÀI MA. Thế đấy, Bảo Nhi nhà ta ngây thơ, ko sợ trời, ko sợ đất chỉ sợ…ma. =.=”
-Ko!!! Cho cô biết cảm giác khó chịu là như thế nào!-Ko thèm quay lại nhìn mặt nó, mắt hắn long sọc và cuối cùng cũng đã qua cửa chính, đi ít nhất phải 20m mới có lối thoát. Nó la toáng rồi nhảy đành đạch vào cái tay mềm mềm, lạnh lạnh như sương sa [ực…ớn lạnh quá!"> sau đó chụp lên người, tay xiết mạnh cổ hắn khiến hắn cũng phải la oai oái, ho sặc sụa với nó.
~~~END FLASH BACK~~~
-Hộc hộc…cô…cô định giết người à!-Hết chịu nổi, cả 2 phải tìm cái exit gần nhất mà “bay” ra [ở nữa là có án mạng">. Nó mặt tái mét, nước mắt bắt đầu lăn trên má, nó thút thít làm hắn hoảng lên. “Chết, có cần phải sợ đến vậy ko? Làm, làm sao giờ…”
-Ưm…-Nước mắt ngừng lăn, thay vào đó là đôi mắt mở to nhìn người đối diện cách mặt mình khoảng 5cm. Mặt cách 5cm mà môi thì cách…0cm. Vâng, trong tình trạng nguy cấp hắn ko nghĩ ra cách nào hơn đành phải kê môi mình vào môi nó thôi!
-Đi về…-5s sau, hắn cũng đứng dậy kéo nó đi trong khi nó đang chết sững người-ĐI VỀ!!!!-Hắn quát thẳng vào mặt nó nhưng…hix…tình trạng ko tiến triển chút nào cả. Hắn bế nó lên, mắt nó cụp xuống, khẽ gục đầu vào ngực hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên xe, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt nó rồi quay lại vô-lăng, chở nó về.
“Kinh…”-Ư…ưm…-hắn thắng mạnh xe ngay trước nhà cố tình để đầu nó đập nhẹ vào cái kính cửa [haizz…kêu con người ta dậy cũng phải nhẹ nhàng chút chứ anh.">-Tới rồi à!-Nó mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, gật đầu xong hắn bước vào trong “Chả ga-lăng xí xi nào!” Nó bĩu môi hướng về phía hắn đang ung dung bước vào trong nhưng miệng lại cười cười.
-Nhóc sao hôm nay ko đi học! Ủa mà…-Vào nhà, điều làm cả 2 ngạc nhiên đầu tiên là nhóc Khánh [rồi rồi, 2 nhân vật chính của chúng ta sắp ra rìa rồi!"> với cái bộ dạng thế này đây: tay phải cầm chổi, tay trái cầm đồ hốt rác, trên người mang tạp-dề…ai nhìn vào thì mất...hình tượng hotboy cái chắc! =.=
-Hix…chị ơi!!! Pama…pama…huhu…[nói kiểu này đảm bảo tưởng pama nó ngủm rồi">-Nhóc bỏ 2 cái đồ vật “đáng yêu” đó xuống, chạy lại ôm chầm lấy chị mình, rên rỉ tới tấp.
-Pama…pama bị sao hả!!!-Nó rối, tay lay lay nhóc Khánh.
-Pama ko có bị sao cả…người bị sao là em nè!-Nhóc xịu mặt xuống nhìn chị nó mà lòng thấy mình hơi bị dở hơi cái dụ diễn này.
-Trời! Làm chị tưởng, mà nhóc bị gì!-Nó cốc yêu vào đầu nhóc rồi nhún vai hỏi.
-Thì con bé Leira đáng ghét đó về Việt Nam nè, pama mới bắt em phải tự tay dọn phòng để đón nó. Thiệt tức chết mà…biết vậy em bỏ mấy con rít vào cho nó chết luôn!!!
-Yaaa!!! Leira về VN à….vui quá đi, em đó, em thử bỏ đi, chị giết em chết luôn á!-Nó giơ nắm đấm ra lâm le, mặt hí ha hí hửng.
-Chị…hix…chị…sao chị bênh nó!!! Chút xíu về tới rồi nè!
-Huraa…chị phải chuẩn bị đón nó đây!!!-Nó chạy tọt lên phòng chọn cho mình bộ đồ. Pama nó điện thoại cho Key về đón Leira rồi cả nhà cùng ra sân bay…
---Sân bay 8:00pm---
-Chị Eily, anh Key, cô chú!!!-1 cô bé với mái tóc đầm nâu, dài qua cổ chút cột vắt nửa qua 1 bên, gương mặt trắng nổi lên đôi môi đỏ chúm chím hệt búp bê, trong áo thun, quần jean xanh chạy lại ôm nó.
-Leira, lâu ko gặp em…xinh ra đấy nhá! Nhưng chắc ko bằng chị đâu! Hahaa….-Nó đẩy vai Leira, lắc qua lắc lại ngẩm ngẩm phán.
-Hì hì…xinh ko bằng nhưng hơn đấy! Con chào cô, chú!!!-Leira cũng chẳng kém, hếch mũi lên. Sau nháy mắt chào pama nó. Pa nó gật đầu cười, còn mama nó thì ôm chầm lấy Leira, miệng suýt xoa liên tục.
-Nè, chào sao ko chào tôi!!!-Nhóc Khánh đứng nãy giờ điên tiết lên vì nguyên ngày phải còng lưng dọn phòng mà giờ lại chẳng được để ý.
-Hờ…hờ…anh nên nhớ tôi sinh trước anh 1’49s đấy, vẫn có tư cách làm chị của anh nghen!!!-Leira ngóng cổ lên cãi với nhóc. Nó và Key thì cười cười cực bí hiểm.
-Thôi…2 đứa cãi nhau từ Mỹ sang đây 6-7 năm chưa đủ sao!-Key cười xòa xoa đầu 2 đứa. 2 đứa cũng vui vẻ gật đầu cùng lúc, liếc xéo nhau cùng lúc.
Mọi người kéo nhau đi ăn 1 bữa no say vui vẻ rồi về nhà. Nó kéo Leira sang phòng mình, cả 2 người nói chuyện trên trời dưới đất cười vang cả phòng cuối cũng lăn ra ngủ là khoảng 1h. Hắn thì về nhà [tất nhiên roài">pama nó thì về phòng [chuyện như ko">… Tất cả chuẩn bị cho 1 ngày mới…
~~~NHÂN VẬT MỚI~~~
Lâm Ngọc Ân(Leira): Em họ của nó [là họ nhà nội nên giống họ">, có gương mặt búp bê. Tính tình nhí nhảnh, đáng yêu. Rất “mê” nó và là chuyên gia cải lộn với nhóc Khánh. Giỏi võ, IQ 170/200.
***END CHAP 13***
..k e n h t r u y e n . p r o..
Chap 14:
Hôm sau, nó và Leira đi chung 1 xe đến trường. Leira học chung lớp nó và tất nhiên là chung với hắn, Phong và Trân. Sau giờ học, cả bọn hẹn nhau đi khu vui chơi. Tất cả chia nhau đi, nó và hắn thì đi dạo và thưởng thức mấy cái món xe đẩy chiên xào gì gì đó… với lại vừa đi hôm qua rồi cái cảm giác gì cả 2 cũng đã qua rồi nên…[xí xí…cái bà này hình như quên chuyện quan trọng hay gì ó! ~.~"> Và lúc đi ngang qua Lâu Đài Ma, nó khẽ nhíu mày như đang muốn nhớ chuyện gì và……..
AAAAAAAAA……….đột nhiên nó hét toáng lên làm hắn cũng như mọi người quay lại trợn mắt nhìn nó…nhìn cái bản mặt đơ ko còn giọt máu. Nó quay phắt sang hắn, mặt dần tím tái cả lên, hắn chỉ ồ 1 tiếng rồi ngoảnh đi ra vẻ đã hiểu chuyện gì xảy ra. “Bốp…chát…au…au…”hàng loạt tiếng động lần lượt vang lên…người gây ra tiếng động ko ai khác chính là cặp “vợ chồng” son nhà ta. Nó liên tục đánh đấm, ko phải bằng những món võ thật sự mà là những cái đấm mèo cào nhưng đủ làm người ta đau thấu trời.
-STOP!!! Chẳng phải hôm qua cô im sao…im là ko có chuyện mà…hix…-hắn la lên sau bao nỗi uất ức, tay xoa xoa vết thương miệng trách cứ nó. Nó cũng có lý nên đành cuối gầm mặt xuống “Hix…my first kiss…thế là tiêu…”
-Hầy…dù gì thì tôi và cô sau cũng là vợ chồng mà…trước sau gì cũng...-hắn ghé sát tai nó nói nhỏ.
-NÓI TẦM XÀM!!!-Mặt nó đỏ ửng rồi dậm đùng đùng bỏ đi trước. Bất giác, miệng hắn tạo thành 1 đường cong đầy quyến rũ.
“Ào…”mưa… buồn nhỉ! Nhưng có lẽ ko phải đối với ai mưa cũng buồn cả đâu…
Hắn chạy nhanh, nắm tay nó kéo vào 1 góc trú mưa. Gương mặt nó chốc nóng lên ngước nhìn hắn, tìm được 1 nơi để vào rồi, tay vẫn nắm lấy tay nó…nó khẽ giựt bàn tay ra đưa lên hứng mấy giọt mưa mát rượi cười vang lên, hắn cũng chỉ nghiêng đầu nhìn nó, cả 2 ko nói gì...chỉ cười trong màn mưa buốt…
Sang cặp khác nhé…ưm…Khánh và Leira…
Cả 2 đều con nít như nhau nên chơi trò chơi rất hợp…thế vậy ko tránh khỏi các cuộc cãi vả cực trẻ con. Cũng mưa đấy…có điều…chẳng có tí lãng mạn nào…[bó tay với 2 đứa này!"> nhóc thì đút tay vào túi quần chạy nhanh vào 1 góc bỏ mặc nhỏ miệng í ới kêu la **** rủa 2 tay che đầu khom người bước nhanh theo nhóc. Yên vị ở nơi trú ngụ của mình rồi mà nhỏ cứ mãi trách nhóc, đánh nhóc đến thấy thương với cái tội…chả galang xíu nào! Nhóc cũng giương cổ cãi với nhỏ đấy chỉ thua tại vì nhỏ mạnh bạo quá mà mình con trai chẳng lẽ đánh con gái nên để nhỏ đánh cho bầm dập luôn. [Ôi…cái cặp trẻ con…t/g đi chỗ khác chơi!">
~~~Đôi chính của chap này~~~
Trân và Phong ngồi nói chuyện rôm rả thì mưa bắt đầu rơi hạt to…Phong cởi áo khoác mình ra che đầu cho cả 2 khiến tim mỗi người đi sai 1 nhịp và Trân quay sang Phong mỉm cười chân vẫn bước theo. Tìm vào cái hiên dài bao quanh căn nhà nhỏ vuông. Trân ôm người mình lại miệng suýt xoa lạnh. Phong lấy áo khẽ choàng qua cho Trân làm cô giật mình rồi cũng mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn, cô đút 2 tay vào túi áo khoác của anh thì cảm giác có cái gì cồm cộm…lấy ra cô hơi giật mình với sợi lắc vàng trắng, với những ngôi sao nhỏ lúc lắc đầy tinh sảo. Cầm sợi dây chuyền cô đưa mắt nhìn Phong:
-Anh…vẫn còn giữ à?-Đáp lại câu nói, Phong chỉ gật đầu, hướng mắt ra màn mưa.-Anh luôn giữ nó bên cạnh…sẽ đợi đến lúc nào em đồng ý. Cô ko nói, cúi mặt xuống nhớ đến chuyện 1 tuần trước…
~~~FLASH BACK~~~
1 tuần trước…
Cậu con trai mái tóc nâu đứng giữa đồi cỏ xanh mơn, đôi mắt nhắm hờ mặc những cơn gió tạt vào mặt. Gần đó, 1 cô bé tóc xỏa dài tự nhiên diện chiếc đầm trắng, chậm chậm tiến đến gần
-Phong…kêu mình ra có gì ko?-Cô bé lên tiếng
Cậu con trai quay lại nhìn cô con gái trước mặt mình…cô gái đã đánh mất trái tim cậu.
-Có…làm bạn gái mình nha…Trân!-Phong mở chiếc hộp đỏ bên trong có sợi lắc nhỏ chìa ra đưa cho Trân. Cô sững người…cô với Phong rất ít nói chuyện, nói đúng hơn là chưa từng tiếp xúc…đùng 1 cái…
-Nhưng…
-Anh đã thích em từ cái nhìn đầu rồi, anh ko nói, ko có nghĩa là anh ko thấy em, anh luôn tìm kiếm hình bóng của em…anh luôn quan sát em và…anh…luôn thích em!-Phong nói 1 hơi, giọng nói đầy ấm áp ko thiếu phần chân thật…đương nhiên…lời nói từ con tim mà…sao có thể dối chứ!
-Anh…có thể cho tôi thời gian chứ!-Cô quay lưng bước chậm, m
Seolink
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24
1 |