độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy thắt lưng cô rồi trở lại sô pha, áp chế cô trên đùi.
Kim Bối Nhi trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp hoàn hồn, cả người đã nằm trên đùi anh. Cô kinh ngạc vung vẫy hai tay, hai chân lại đá lung tung, hét lên: “Chú muốn làm gì?”
“Hôm nay tôi không thể không dạy dỗ em thật tốt.” Sự lừa gạt của cô làm cho Cổ Việt Di giận tím mặt.
Bàn tay to hạ xuống, nặng nề đánh vào mông của cô.
“Chú đánh tôi? Ba mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, chú vậy mà lại đánh tôi?” Kim Bối Nhi cắn răng hét lên.
Cô thử giãy giụa, nhưng tình thế bất đắc dĩ, người ta mạnh hơn, một cánh tay nặng như ngàn cân chặn cô lại, làm cho cô không thể nhúc nhích, đừng nói đến chạy thoát.
Bỗng nhiên, một bàn tay lại hạ xuống.
“Chú còn đánh?” Nước mắt thấm ướt hốc mắt.
Cổ Việt Di tức giận nhếch môi, biểu tình dữ tợn, “Tôi đã nói, sẽ dạy dỗ em thật tốt.”
Nói xong, tiếp tục đánh mông của cô.
Oa! Đau…
Từ lúc cô còn nhỏ tới nay, cho tới bây giờ không có người làm nhục cô như vậy, cô thấy uất ức bắt đầu gào khóc lên. “Người ta chỉ đi xem một bộ phim, xem phim cũng không phải tội lớn ngập trời, hu hu hu…”
Rốt cục cũng nói thật, Cổ Việt Di dừng tay, cúi đầu nhìn kỹ Kim Bối Nhi đang nằm trên đùi mình. “Vì sao không nói thật ngay từ đầu?”
Vì sao? Anh còn không biết vì sao sao? Sợ anh tức giận cô mới phải lừa anh.
Kim Bối Nhi phát hiện bàn tay chặn trên lưng cô đã rút về, vừa khổ sở vừa tức giận nhảy khỏi đùi anh, mắt ngấn nước, giận dữ trừng mắt với anh. “Tôi ghét chú! Ghét chú cực kì!” Nói xong, cúi đầu lấy tay ôm mặt chạy về phòng.
Một tiếng ghét anh, không hiểu sao làm cho lòng Cổ Việt Di hơi hơi rung động, cảm giác xa lạ này rung động anh.
Những phụ nữ anh từng tiếp xúc trong đời này, ai cũng thu hút hơn cô, ai cũng dịu dàng hơn cô, ai cũng biết lấy lòng anh hơn cô, nhưng không ai có thể làm lòng anh xao động.
Nhưng… trong thoáng chốc lúc nãy, lòng anh hình như bị nước mắt Kim Bối Nhi lay động.
Anh nhíu mày suy tư, không rõ mình rốt cuộc bị trúng tà gì.
Cổ Việt Di đứng ngoài cửa phòng Kim Bối Nhi, đem lỗ tai dán trên cửa, trong phòng truyền đến tiếng nức nở làm cho anh không biết làm sao, sững sờ tại chỗ, nghĩ rằng: Có phải vừa rồi xuống tay quá nặng hay không?
Mười phút sau, tiếng khóc bên trong vẫn chưa ngưng, Cổ Việt Di không chịu nổi lương tâm cắn rứt, lén lút đẩy cửa bước vào phòng Kim Bối Nhi.
Chỉ thấy hai tay cô ôm đầu gối, vùi đầu ở giữa hai gối ngồi dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy khóc thút thít, dáng vẻ tội nghiệp làm cho người ta không nỡ trách cứ cô nữa.
Cổ Việt Di chỉ cảm thấy ngàn lần, vạn lần không biết phải làm sao, lòng anh không hiểu sao hung hăng co rút đau đớn, chậm rãi đi về phía Kim Bối Nhi, ngồi xổm bên cạnh cô “Đừng khóc nữa”. Giọng nói của anh đã hòa hoãn hơn nhiều so với lúc nãy.
Kim Bối Nhi vẫn chôn mặt như trước, bướng bỉnh vùng vẫy thân mình. “Không cần chú lo, tôi càng muốn khóc.” nói xong, không biết thật sự đau lòng hay là cố ý, khóc lớn tiếng hơn nữa.
Đối với phản ứng trẻ con của Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di than nhẹ một tiếng, “Là em không đúng trước.”
“Cho dù là tôi không đúng trước, chú cũng không thể ra tay đánh người.” Giọng nói Kim Bối Nhi mang nghẹn ngào, ấm ức biện hộ.
Cô nói có vẻ cũng đúng, “Anh không nên đánh em, xin lỗi.”
Kim Bối Nhi tức giận ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt, cứng cỏi nhìn anh, “Đánh người xong chỉ cần nói mình không đúng là được sao? Vậy chú để cho tôi đánh, tôi cũng nói tôi không đúng với chú.”
Con ngươi đen của Cổ Việt Di liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, “Chỉ cần em không khóc nữa, anh để cho em đánh.” (#Ami: anh hùng quá anh ơi)
Tiếng khóc im bặt, Kim Bối Nhi không tin nhìn anh. “Thật sao?”
“Uh.” Cổ Việt Di bày ra vẻ mặt kiên quyết, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi).
“Được! Là chú nói đó nha.”
Kim Bối Nhi lập tức bật dậy, nâng tay lên…
Bàn tay của Cổ Việt Di duỗi ra, nháy mắt nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, lập tức đứng lên.
“Chú đổi ý?” Không đánh người được khiến Kim Bối Nhi tức giận đến trừng mắt thật to.
“Anh không đổi ý, chỉ là muốn nói em biết — không được phép đánh mặt.” Cổ Việt Di buông tay ra, đứng thẳng chờ cô trút hết tức giận cùng ấm ức trong lòng.
Kim Bối Nhi cắn răng, đấm lung tung trên ngực anh, trên vai, muốn trả thù sự nhục nhã và tức giận không chỗ trút bỏ vừa rồi phải chịu.
Cổ Việt Di mím môi đứng vững như núi, tránh cũng không tránh đứng tại chỗ để cô đánh lung tung, chịu một đấm rồi một đấm, anh nhắm mắt lại không nhúc nhíc nửa bước, mà lực của những cú đấm rơi trên ngực anh lại càng lúc càng nhẹ.
Kim Bối Nhi vừa đánh vừa thở, hai tay đã đánh đến phát đau, “Vì sao chú không né?” (#Ami: anh hùng mà…)
Anh mở to mắt nhìn cô chăm chú, “Chỉ cần có thể làm em hết giận, em cứ đánh hết sức đi.” Anh nắm bàn tay nhỏ bé cô buông xuống bên người áp vào ngực mình.
Trong phút giây này, cô như cảm nhận được sự yêu thương che chở của anh.
Kim Bối Nhi đột nhiên khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt, nhìn đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng khác thường, cho dù cô tức giận như thế nào cũng không ra tay được.
“Quên đi! Huề nhau.”
Cổ Việt Di lộ ra tươi cười hiếm có kéo cô vào lòng, dịu dàng ôm cô, cằm đặt trên đầu cô. ‘’Nếu huề nhau, em không được giận nữa.”
“Uh” Kim Bối Nhi đã ngừng khóc từ lâu, sức lực toàn thân cũng đã hao hết, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào ngực anh.
Tuy rằng trên danh nghĩa anh là ông xã của cô, nhưng cô vẫn là lần đầu được người khác phái ôm vào trong ngực, cảm giác này thật kỳ lạ, đồng thời hình như cũng có một cảm giác ngọt ngào lặng lẽ chảy qua trái tim.
Bàn tay của Cổ Việt Di lặng yên đặt lên mông của cô nhẹ nhàng xoa(#Ami: anh ăn đậu hũ nhé), hành động vô cùng thân thiết như vậy làm cho Kim Bối Nhi hoảng sợ, toàn thân bỗng dưng có một cảm giác mềm yếu kỳ lạ, nhưng cô không có ý tránh né.
“Còn đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thoáng chốc, hai đóa mây đỏ bất giác nổi lên hai gò má của cô. “Không, không, không… Đau.”
“Thật vậy chăng?” Hơi thở ấm áp phất qua lỗ tai của cô.
“Uh.” Kim Bối Nhi cắn môi dùng sức lắc đầu, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn không thể bỏ được, cô thoáng nhường ra khoảng cách giữa hai người, sợ hãi nhìn anh. “Anh làm sao mà biết em nói… Nói dối?”
Dù sao cô cũng có nói dối, là cô sai trước, tự kiểm điểm, cô xấu hổ gục đầu xuống.
Cổ Việt Di dùng tay nâng cằm của cô lên, “Em không phải đi thư viện, mà là chạy đi xem phim đúng không?”
Ngay cả việc này anh cũng biết? Kim Bối Nhi không thể tin nhìn anh. “Làm sao anh biết?”
“Di động nói cho anh biết.” Ngẫm lại cũng không cần thiết gạt cô.
“Di động?” Kim Bối Nhi mở to hai mắt, bộ dáng không tin.
“Anh nhìn trên màn hình phát hiện cảnh tượng sau lưng em không giống với thư viện, cho nên anh dùng chức năng tìm kiếm của di động xác định chỗ của em.” Cổ Việt Di thẳng thắng, thành khẩn nói tất cả với cô.
“Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là di động tiết lộ bí mật.” Kim Bối Nhi giật mình tỉnh ngộ.
“Anh từng nói với em, di động này là sản phẩm mới công ty vừa nghiên cứu ra, thế giới chỉ có hai cái của em và anh, may mắn là lần này nghiên cứu phát minh thành công, anh mới có thể chắc chắn biết được tung tích của em.” Nếu đã nói muốn nói thật, Cổ Việt Di thẳng thắng giải thích rõ ràng.
“Vì sao muốn biết tung tích của em? Chẳng lẽ anh vẫn không tin em?” Kim Bối Nhi vừa sợ hãi cũng vừa đau lòng hỏi.
Mặc dù cô với anh chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng cô vẫn tuân thủ các quy định của anh.
“Không phải không tin em.” Cổ Việt Di đưa tay ôm mặt Kim Bối Nhi, “Anh lo lắng an nguy của em, sợ một ngày kia việc kết hôn của chúng ta bị bại lộ, đội chó săn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, cho nên anh không thể không chú ý an toàn của em.”
“Là như vậy sao?” Kim Bối Nhi vừa nghi ngờ, vừa tin tưởng nhìn anh.
“Là thật, hãy tin anh.” Thanh âm dịu dàng mềm nhẹ như lông chim nhẹ nhàng bay xuống.
“Uh, em tin anh mà.” Kim Bối Nhi bất đắc dĩ thì thào nói.
“Đã qua giờ ăn tối rồi, em đói bụng không?” Cổ Việt Di quan tâm hỏi.
Chương 9
Đôi mắt Kim Bối Nhi mở to đảo một vòng, cô đã đói bụng từ lâu, nhưng mà tự nhiên không muốn rời bỏ vòng tay ấm áp, hai tay vẫn ôm thắt lưng anh. “Đói bụng, em nhớ bên ngoài còn có một cái hamburger.”
“Hai người ăn một cái hamburger? Không được” Cánh tay nhỏ bé của cô vòng trên lưng, làm cho trong lòng Cổ Việt Di có một cảm giác ngọt ngào nói không nên lời, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán cô. “Ngẫm lại xem, muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể chứ?” Bên môi Kim Bối Nhi khẽ mỉm cười.
Một đôi mắt vô cùng ngây thơ chăm chú nhìn mình, làm cho ngực Cổ Việt Di không khỏi lo lắng, “Cái gì cũng có thể, chỉ cần em muốn ăn, em thích ăn, anh nhất định sẽ ăn cùng em.”
“Thật chứ?” Kim Bối Nhi vui sướng mở to mắt.
“Đương nhiên là thật!” (#Ami: anh đã lọt vào một cái bẫy rất ngọt ngào)
Kim Bối Nhi không đi nhà hàng cao cấp ởkhách sạn năm sao, ngược lại chọn quán nhỏ ở chợ đêm, việc này đối với Cổ Việt Di là trải nghiệm mới, lần đầu thử nếm thử, ngay từ đầu anh còn hơi do dự.
Tiếp theo đó, anh lo lắng vệ sinh ở chợ đệm, sợ nguyên liệu nấu ăn không mới, sợ quá trình nấu không hợp vệ sinh, lại sợ hoàn cảnh mang đến vi khuẩn; Nhưng nhìn Kim Bối Nhi cứ đến một quán lại một quán ăn ngon lành, làm anh có chút động lòng.
Kim Bối Nhi cầm một xâu thịt gà đưa tới trước mặt anh, “Nếm thử xem, hương vị thật sự rất tuyệt.”
Cổ Việt Di kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không thể gần)nhìn xâu thịt gà, “Anh không ăn, không biết thịt gà này có làm sạch hay không?”
“Có làm sạch hay không?” Tò mò chờ giải thích.
Cổ Việt Di mặt như gặp nạn nói: “Không biết trước đó có rửa sạch hay không, anh nghe nói có những kẻ gian thương dùng thuốc ngâm thịt gà, làm cho thịt gà thoạt nhìn vừa mềm vừa bóng.”
“Nè, điều này anh có thể yên tâm, quán này trước kia em vẫn thường đến, ông chủ ở đây tuyệt đối không làm ra chuyện này.” Kim Bối Nhi nháy mắt mấy cái, mỉm cười cam đoan với anh, “Yên tâm ăn đi, đừng quên, anh nói muốn cùng ăn với em.”
Cổ Việt Di không lay chuyển được Kim Bối Nhi, cố gắng ăn xâu thịt gà, trong phút chốc vị ngon của gà nướng chinh phục vị giác của anh, làm cho mắt anh nhất thời sáng lên. “Mùi vị thật sự không tệ.”
“Em không gạt anh mà.” Kim Bối Nhi nhẹ nhàng cười với anh.
Cứ như vậy, Cổ Việt Di có kinh nghiệm lần đầu tiên dạo chợ đêm, ăn đồ chợ đêm trong cuộc đời này, đồng thời cũng vô tình tăng thêm cảm tình của hai người. Cổ Việt Di hào phóng nắm tay Kim Bối Nhi, đi hết quầy này đến quầy khác, thưởng thức các món ngon khác nhau, chơi trò chơi trong chợ đêm.
“Em muốn con gấu bông kia.” Ánh mắt Kim Bối Nhi nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ con gấu bông to dưới đất.
Cổ Việt Di cầm mấy cái vòng mây trong tay, tập trung tinh thần ngắm vào con gấu bông mà Kim Bối Nhi chỉ.
Vòng nhỏ tung đi, chạm vào con gấu lại bật trở ra.
“A, thiếu chút nữa.” Kim Bối Nhi thất vọng than thở.
“Không sao, thử lại lần nữa, anh nhất định sẽ bắt được nó.” Vì không để Kim Bối Nhi thất vọng, Cổ Việt Di quyết định cố gắng không ngừng.
Thử một lần rồi một lần, giọng ca thán thất vọng của Kim Bối Nhi không ngừng vang lên bên tai Cổ Việt Di.
Cuối cùng, Cổ Việt Di đem hy vọng gởi gắm cho chiếc vòng cuối cùng trên tay, anh dốc toàn lực tung đi..
Chỉ thấy chiếc vòng xoay xoay trên đỉnh đầu con gấu bông, Kim Bối Nhi mở miệng la lên, “Trúng rồi! Trúng rồi! Trúng rồi!”
Chiếc vòng giống như bị làm phép, cuối cùng cũng lọt vào đầu của con gấu bông.
Kim Bối Nhi vui vẻ nhảy lên, “Yeah!”
Lấy được con gấu bông từ trong tay người bán, Kim Bối Nhi vui vẻ đem nó ôm vào trong ngực.
Cổ Việt Di buồn cười nhìn Kim Bối Nhi. “Một con gấu bông khiến cho em vui vẻ như vậy, lần khác anh mua mười con đem về, cho em chơi thỏa thích.”
“Không cần, cảm giác không giống.” Kim Bối Nhi một mực từ chối, nghiêng đầu nhỏ qua cười ngọt ngào đáp lại: “Em thích cảm giác không dễ dàng có được này, dễ dàng có thứ gì đó, sẽ không làm cho người ta quý trọng.”
Nụ cười ấm áp ngọt ngào kia, khiến cho Cổ Việt Di nhìn thấy có chút hoa mắt say mê, có lẽ chính cô không biết, cô đã lặng lẽ tiến vào lòng anh.
Cổ Việt Di đưa tay ôm vai cô, “Chơi lâu như vậy, có thể về nhà chưa?”
“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ gật đầu.
“Hôm nay chơi vui không?” Không biết từ khi nào, anh bắt đầu rất để ý cảm giác của cô.
“Vui vẻ cực kỳ.” Kim Bối Nhi mở cờ trong bụng, nở nụ cười hồn nhiên tinh khiết.
Ngồi lên xe, Kim Bối Nhi liên tục ngáp vài cái, về nhà, đầu của cô dựa vào trên cửa kính xe, không biết đã chu du đến đất nước nào. Cổ Việt Di không muốn đánh thức cô, đem đầu của cô dựa vào lưng ghế, anh xuống xe mở cửa, dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Về nhà rồi!”
“A…” gần như không tiếng động đáp lại, “Gấu bông… gấu bông của em”
Cổ Việt Di thấy buồn cười, thế nhưng còn nhớ rõ gấu bông, với tay tóm lấy áo con gấu bông, ôm cô và cả gấu bông về phòng.
Đi đến bên giường, anh vốn định buông Kim Bối Nhi xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực bỗng dưng gợi lên một cảm giác kỳ lạ trong lòng anh, khiến anh không muốn buông cô ra. Cổ Việt Di đơn giản ôm Kim Bối Nhi ngồi trên giường, anh đưa tay ra, dùng ngón tay vén sợi tóc của cô, nhẹ nhàng vỗ về đùa giỡn khuôn mặt non nớt kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực giống con mèo lười cọ xát, khiến cho người khác có cảm giác tim đập loạn, trong lòng nhộn nhạo, làm cho anh dường như không chịu được.
Cổ Việt Di cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, hít vào thật sâu.
Không được! Cô ấy còn quá nhỏ, cô ấy còn phải đến trường, cô ấy còn phải…
Mặc dù biết rõ vạn lần không thể, nhưng anh vẫn kìm lòng không được bị cô hấp dẫn, đem những ngón tay ngọc thon dài của cô nắm chặt trong bàn tay, đưa lên miệng hôn.
Thừa dịp bản thân còn chút lý trí, Cổ Việt Di đem Kim Bối Nhi đặt trên giường, dịu dàng hôn lên trán của cô một cái. “Bà xã, ngủ ngon”
“Uh, ông xã, ngủ ngon.” Kim Bối Nhi xoay người quay mặt bên kia.
Cổ Việt Di ngẩn ra! Cô gọi anh… Ông xã?
Miệng anh khẽ mỉm cười hưng phấn khó hiểu, cúi người bên tai cô nhẹ giọng: “Mặc kệ em tỉnh hay là nói mớ, anh đều thích nghe, bà xã.” Anh nhẹ nhàng hôn lên hai má của cô, xoay người sung sướng bước ra khỏi phòng Kim Bối Nhi.
Kim Bối Nhi đang nghiêng người ngủ nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, chậm rãi mở to mắt, anh vừa mới ở bên tai cô dịu dàng nhẹ giọng, làm cho tim của cô đập nhanh, một niềm vui sướng ấm áp lan trong lòng cô.
“Ông xã.” Cô nhẹ giọng nỉ non.
Cảm giác này thật rất quái lạ, thật ra cô rất thích gọi thân mật như vậy.
Chương 10
Tiếng chuông tan học vừa vang, Mĩ Mĩ và Tú Tú lập tức như ngưu bì đường (giống kẹo mè xửng) dán vào Kim Bối Nhi. (ngưu bì = da trâu á)
“Bối Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi…”
Không đợi Mĩ Mĩ nói xong, Kim Bối Nhi kiên quyết lắc đầu. “Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không đi đâu hết, tớ phải về nhà học bài.”
Về nhà học bài? Tựa như trời nắng đột nhiên nổi sấm, Mĩ Mĩ và Tú Tú giật mình thiếu chút nữa rớt mắt ra.
Vẻ mặtTú Tú khoa trương đưa tay sờ trán Kim Bối Nhi, “Cậu không bị sốt chứ? Sao đột nhiên lại nói phải về nhà đọc sách?”
“Đúng vậy, sao cậu lại đột nhiên đổi tính?” Mĩ Mĩ kinh hô theo.
Kim Bối Nhi ung dung nói: “Phải vậy thôi, bây giờ cách kỳ thi đại học chỉ còn vài ngày, tớ muốn ở nhà cố gắng thật tốt.” Nói xong mỉm cười, “Chẳng lẽ các cậu không muốn học đại học sao?
“Muốn chứ, tùy ý thi vào một trường là được rồi, dù sao cũng chỉ muốn lấy bằng thôi.” Mĩ Mĩ không cần, nhún nhún vai.
Kim Bối Nhi thì không tuỳ tiện như vậy, liếc Mĩ Mĩ một cái, “Tớ không muốn bỏ qua kỳ thi đại học, cũng không dự định tùy ý chọn một trường.” Vẻ mặt cô đứng đắn nhìn Mĩ Mĩ và Tú Tú, “Dù sao cũng nói các cậu biết, từ giờ cho đến khi thi đại học, tớ không muốn đi theo các cậu chơi bời nữa.” (hang out together… chả bik còn từ nào hay hơn hok =.= Hán Việt là tư hỗn)
“Chơi bời?” Tú Tú trừng mắt cứng miệng, quả thực không thể tin được nhìn Kim Bối Nhi. “Chỉ là ra ngoài đi dạo phố, xem phim thì đã gọi là chơi bời, cậu dùng từ có quá hay không đây.”
Kim Bối Nhi nặng nề than thở, “Tùy các cậu nói sao thì nói, từ giờ trở đi tớ muốn ở nhà học bài.”
Mĩ Mĩ và Tú Tú dùng vẻ mặt không còn gì để nói nhìn Kim Bối Nhi, các cô hiểu được một khi Kim Bối Nhi đã quyết định, mặc cho ai cũng không thể thay đổi quyết định của cô.
Bỗng dưng, điện thoại di động trong túi tiền phát ra tiếng vang, Kim Bối Nhi nghiêm túc lúc nãy giờ đã vui vẻ ra mặt, lấy di động ra: “Hi! Ông…” giật mình thấy Tú Tú và Mĩ Mĩ còn ở bên cạnh, cô vội vàng sửa miệng: “chú.”
Cổ Việt Di trong màn hình di động vốn là ôn hòa cười, nghe cô sửa miệng kêu anh là chú, vẻ mặt nháy mắt buồn bã, “Em…”
Mĩ Mĩ vừa nghe Kim Bối Nhi kêu chú, tò mò dựa sát vào Kim Bối Nhi, “Oa! Di động này thật rất phô trương, nhìn thấy được đối phương.”
Tú Tú cũng hiếu kỳ đến gần, ngón tay chỉ di động của Kim Bối Nhi, “Là thật nha”, cô lập tức chào hỏi Cổ Việt Di trong màn hình: “Hi, chú của Bối Nhi, cháu là bạn học của Bối Nhi gọi là Tú Tú.”
“A ha, chú, cháu là bạn học của Bối Nhi tên Mĩ Mĩ.” Mĩ Mĩ không kịp làm gì nhiều cũng bắt chước chào hỏi Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ vểnh miệng nhìn Cổ Việt Di trong màn hình, giống như đang nói: Biết vì sao em sửa miệng chưa?
Cổ Việt Di tự nhiên hiểu được khó khăn của Kim Bối Nhi, trên mặt lan ra một nụ cười ấm áp. “Hi, Mĩ Mĩ, Tú Tú, xin chào.”
Một tiếng xin chào, khiến Mĩ Mĩ và Tú Tú mừng rỡ mở mắt cười.
Kim Bối Nhi ngượng ngùng nhìn di động chằm chằm, “Em lập tức về nhà… học bài.” Cô bỏ đi xưng hô, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Mĩ Mĩ và Tú Tú giống như hiểu được, thì ra là chú bắt Bối Nhi về nhà học bài.
Một chút ý cười ấm áp hiện lên trên môi Cổ Việt Di, “Buổi tối muốn ăn gì, anh gọi người mang về nhà.”
Gọi người mang về nhà? Kim Bối Nhi hơi nhăn mặt. “Tối nay anh không cùng ăn tối với em?”
Cổ Việt Di vẻ mặt xin lỗi nhìn Kim Bối Nhi, “Anh và Chính Khôi đang ở Cao Hùng, buổi tối không thể về kịp ăn
Seolink
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24
1 |